Đi xem nhà cùng chị Mai. Ah cô Mai. Mình cứ bát nháo xưng hô như vậy. Mình bằng tuổi Huy con cô nhưng cô nhìn trẻ lắm, cô 47 tuổi, ít hơn ba mình 4 tuổi ah. Ba vẫn trẻ hơn nhiều.
Hôm nay đi xem nhà ở Quận 4. Cái quận này nguồn gốc đáng sợ lắm nha, toàn dân đâm chém thôi. Được cái rất tiện giao thông đi lại và ít tắc đường. Giờ thì dân di cư đã pha loãng rồi, nhưng mà vào một vài khu nhà nhìn mặt chủ xong muốn cao chạy xa bay. Mình nghĩ họ chạm trổ đầy người ngầu đời như vậy trước hết để dằn mặt đã. Mình nhớ em Linh cute của mình lúc đó mới lớp 8 bảo mình là: sống ở cái đất Hà Tĩnh này mà không xã hội đen không sống nổi. Nhìn cô nhóc nói ra những lời hùng hổ như vậy mình bật cười ha hả.. Nhưng nếu nghĩ về anh em dượng thì mình không nghi ngờ về điều đó.
mafia chan
Lúc mình với cô Mai với ông cò tự do nhấn chuông, chủ nhà hỏi: Tên gì – ông cò trả lời. Bảo không quen. Thế rồi ông cò bảo một tên ai đó. Ông chủ cầm điện thoại hý hoáy, bấm bấm rồi mới mở cửa. Cô Mai bảo: sao dữ tợn vậy. Ông này bảo: tự dưng 1 thằng.. không quen (từ này của mình) hỏi nhà thì bố thằng nào dám mở cửa. Hu hu.. thấy tự ái ghê, nếu nhìn cả cô Mai và mình ngay cả ông cò nhỏ thó kia có giống dân đến để thanh toán cái ông vằn vện mét tám hơn này không. Mình nghỉ ông này chắc đang bị xã hội đen truy đuổi nên bán nhà gấp rút với cả chẳng treo biển báo gì. Trời, nếu ở nhà này có ngày xã hội đen ném bom giết nhầm không ta. Thấy cô Mai không có ý định xem tiếp nhưng vì lịch sự nên đi theo xem xét, cô vẫn khen tới khen lui rồi bảo về dẫn chồng theo xem. Nhà này 4mx17m, ba tầng, số nhà ngách nhưng vẫn đẹp vì vẫn là số ở Hoàng Diệu. Giá 1,7 tỷ chưa trả.
Có ngôi nhà mặt tầm 8m, nhà thì cổ lắm, xấu. Nhưng mà mặt ngõ lớn. Giao của 2 ngõ lớn. Nằm chính ngã ba. Mình bảo đất đẹp quá nhưng cô Mai không thích vì đường đâm thẳng vào nhà như vậy rất kỵ. Mình bảo công ty ở đây thì đẹp. Cô suy tính: chắc là nghĩ về Huy. Thế là cô bốc máy hỏi. 6 tỷ. Biết ngay mà, chắc định bán cho cty.
Một nhà cũng đẹp. Họ đòi 2 tỷ rưỡi. Cò bảo 2 tỷ 2 thôi. (Mấy ông cò tự do này cũng ghê lắm, chứ còn gì nữa, một thân một mình với cả có mối quan hệ lằng nhằng với ông chủ kia thì biết). Mặt sau là đất giải tỏa xây trường mầm non. Mình nghi lắm, họ cứ giải thích cái chỗ đền bù mà mình thấy cô Mai có định hỏi đâu. Lúc về mình cứ phân vân mua đất thì đem giấy tờ lên ủy ban hỏi hay là luật sư. Cô Mai cứ cười vì mình tự dưng đưa ông luật sư vào đây. Cô bảo là đem lên ủy ban hỏi chứ. Mình không biết nhưng mà nếu mà mình thì mình sẽ nhờ chú Bình cậu Thúi xem hộ giấy tờ và hợp đồng nữa.
LIGHT HOUSE
Đây là hai ngôi nhà Cô Mai ưng nhất:
Nhà 1, ba tầng, 4mx7m giá 2,3 tỷ. Cô Mai trả 2,25tỷ ông chủ nhà chưa chịu bán, đang cho ông Hàn Quốc thuê tối ngày đóng cửa kính mít. Đổ chuông mà ông không ra mở nên mình chỉ được nhìn bên ngoài thôi. Đường vào ở đây rất đẹp rộng, yên bình với cả thổ cư rất tốt: nhìn những nhà xung quanh thì biết. Đây là nhà cũ, nghĩa là rất kiên cố: nhà xây để ở chứ không phải để bán. Số nhà cũng rất đẹp. Huy thì thích chỗ này vì nó bảo sau này mở công ty ở đây. (Mình thấy nhiều người học ở HCM này rất thích mở công ty. Hôm trước gặp Vân, bạn anh Cường, thua mình 1 tuổi vừa ra trường vậy mà không nghĩ đến việc xin việc làm mà lại đang cùng anh Châu – cũng nhóm anh Cường – sắp xếp để mở công ty.) Cô Mai không thích vì chiều dài 7m cô chưa ưng, bảo là mới bước vào đã thấy WC cuối nhà rồi chứ không thì cô cũng cố chút nữa để mua.
Nhà 2, ba tầng, 3,6mx18m giá 1,6 tỷ. Nhưng cô bảo nhà này vừa xây mới tinh với cả Huy nhà cô không thích. Còn cô thì cô rất đồng ý rồi, cô thích yên tĩnh. Cuối ngõ đang xây hồ bơi, với có 1 trường THPT gần đó. Nếu sau này xây xong hồ bơi, dịch vụ thì chỗ này chắc sầm uất. Mình thì mình không thích lắm vì đi vào ngõ này phải qua 1 cái ngõ nhỏ với cả những ngôi nhà xung quanh cứ sàn sàn một hai tầng, không có nhà nào to lớn vọt lên, cảm giác như không phất lên được. (Ah, nói về cảm giác của mình: A. Hưng bảo mình công việc mà cứ dùng cảm giác thế thì mất cơ hội).
Mình đi cùng cô rất vui, mình vừa biết trên đời này có món chè trứng. Cô kể chuyện cô cho mình nghe. Có người đánh mất cơ hội lớn trong đời chỉ bởi một câu nói. Có người đánh mất niềm vui và sự tin tưởng chỉ bởi lựa chọn sai. Cô và mình hẹn ngày về DakLak uống cafe.
Giờ đây ý niệm của mình về giá cả đất ở đây – ít nhất là quận 4 – tương đối rõ ràng vì có mốc so sánh. Cô quyết tâm trong tháng này chọn 1 căn nhà vì cô chọn suốt mấy tháng rồi, và muốn mình đi theo. Thế là cô Mai chuẩn bị từ chung cư đến ngôi nhà của cô. Một ngày nào đó mình cũng sẽ rời khỏi đây, đến ngôi nhà của mình ở đâu đó.
Có một ngôi nhà ở Khánh Hội, bề mặt phải 8m. Đẹp khủng khiếp. It’s my dream house!!!!!! Cô Mai đưa mình đến và bảo là cô đi qua, rất thích mà chưa vào hỏi xem. Mình biết lý do. Nó quá đẹp. Giờ có mình, hai cô cháu háo hức.
Ngôi nhà có cầu thang xoắn rộng đẹp lung linh. Sau khi xoắn hết 3 tầng thì chạm trên là mái kính. Ánh nắng buổi chiều chiếu xuống, qua tấm kính sẽ chiếu xuyên từ tầng 3 đến tầng 1. Đi trên cầu thang, chỗ tường là các chậu hoa gốm với các bức tranh gia đình và cả tranh vẽ nữa. Gia đình có 1 người mẹ và 7 đứa con. Bà giờ sống 1 mình với 1 đứa con út. Hai đứa sống ở Mỹ gửi tiền về xây nhà này. Người phụ nữ này thật vĩ đại. Một mình nuôi 7 đứa con thành đạt như vậy.
Đi hết cầu thang cảm tưởng như là đi qua lịch sử của ngôi nhà này. Từ bức ảnh cô gái trẻ với 7 đứa con, bức ảnh hai đứa bé cỡ 2 hay 3 tuổi như là sinh đôi, bức ảnh hai đứa con chơi trên tuyết ở Mỹ, bức ảnh bà và các con lúc trưởng thành ở trước một ngôi chùa, bức ảnh bà này bồng cháu mình.. Mình không hiểu sao làm sao lại có thể bán ngôi nhà này đi được. Mình ngồi khóc vì nó quá hiện thực như là ngôi nhà này có 4 chân ở trong giấc mơ của mình bước ra vậy.
Là thế mà không thể thế khác được